Hãy chuyển bài thơ Lượm thành một câu chuyện

Discussion in 'Văn Học Lớp 6' started by adminbao, Sep 17, 2012.

  1. adminbao

    adminbao Administrator Staff Member

    Bài viết 1

    Câu chuyện tôi sắp kể cho các bạn nghe dưới đây xảy ra đã mấy chục năm kể từ hồi ông nội tôi còn sống, còn trẻ và đang hăng say bước vào cuộc kháng chiến chống Pháp toàn dân. Lần ấy, ông nội tôi được giao nhiệm vụ đi công tác ở Thừa Thiên - Huế. Ở đó ông đã gặp một thiếu niên dũng cảm, anh hùng.

    Đầu năm 1947, đi cùng đoàn công tác với ông tối có nhà thơ Tố Hữu, vào Huế để nhận làm chủ tịch Ủy ban kháng chiến. Huế lúc ấy khá hoang tàn. Chỉ mới quay trở lại không lâu mà Pháp đã gieo rắc ở đây bao nhiêu tội ác. Cũng may nhờ có nhân dân che chở mà nhiều vùng căn cứ mật của ta còn chưa bị lộ. Sau khi sơ bộ nghe báo cáo tình hình, ông nội tôi cùng nhà thơ Tố Hữu và một vài đồng chí nữa quyết định đi xem xét ngay phong trào kháng chiến ở nội thành.

    Họ đi bộ ngay đêm ấy men theo những con đường bí mật được bố trí khá an toàn ngay bên cạnh một vài bốt canh của địch. Đến khu vực đồn Mang Cá, ông thấy không khí chiến đấu của anh em rất sôi nổi nên rất vui mừng. báo cáo tình hình xong, các đồng chí dẫn đến trước mặt ông nội tôi và nhà thơ một chú bé chừng 10 tuổi trông nhanh lẹ và hoạt bát. Một đồng chí thưa:

    - Báo cáo hai đồng chí, đây là em Lượm, một đồng chí liên lạc xuất sắc nhất của đồn hiện nay.

    - Thế cháu mấy tuổi rồi?

    - Dạ cháu 12 tuổi ạ!

    - Thế cháu đi liên lạc thấy thế nào?

    - Vui lắm! Ở đồn Mang Cá cháu còn thích hơn ở nhà chú ạ!

    - Ừ! Rất tốt. Nếu thành Huế này cứ có những người như cháu thì thằng Pháp sẽ nhanh chóng bại trận trong một ngày không xa.

    Rồi lượm chào các đồng chí để tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Cậu bé có dáng người loắt choắt nhưng đôi chân lúc nào cũng nhanh như sóc. Bên hông chú ra dáng với một chiếc xắc nhỏ xinh đựng công văn, thư từ, mệnh lệnh. Công việc thì nguy hiểm mà lúc nào cậu cũng vui vẻ, ngây thơ. Đôi mắt cậu trong, sáng và hồn nhiên rất hợp với chiếc mũ ca lô xinh xắn đội lệch trên đầu.

    Bẵng đi một vài tháng, một hôm ông nội và nhà thơ Tố Hữu đang làm việc ở cơ quan thì có một đồng chí ở đồn Mang Cá xin được vào báo cáo. Sau khi trình bày xong phương án bố phòng và chiến đấu, đồng chí nọ đau đớn báo tin: cháu Lượm đã hy sinh!

    Cả ông và nhà thơ Tố Hữu đều lặng đi, những giọt nước mắt từ từ lăn trên má. Đồng chí liên lạc viên kể tiếp:

    - Hôm ấy cũng như bao hôm khác, Lượm nhận công văn của đồn triển khai công tác bố phòng đến những vùng ngoại ô. Em tức tốc đi ngay mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Không ngờ trên đường hôm ấy, em gặp ngay một toán phục kích của quân thù. Lượm nhanh trí xé vụn công văn vứt xuống mương rồi bỏ chạy. Nhưng không kịp, giặc đã bắn theo tới tấp. Lượm hy sinh. Khi chúng tôi nhận được tin rồi cùng dân làng chạy tới thì thấy mặt em đã lạnh mà môi vẫn còn mỉm một nụ cười. Một tay chú giữ chiếc ca lô, một tay kim bám chặt vào một bông lúa sữa.

    Đồng chí liên lạc vừa kể xong thì òa khóc. Câu chuyện về chú Lượm đã được ông nội đem đi kể khắp nơi cho các cháu thiếu nhi. Nơi nào ông đến làm nhiệm vụ, ông cũng mang tấm gương dũng cảm ấy kể cho các cháu nhỏ nghe. Hòa bình lập lại, ông mang về quê kể cho con cháu để giáo dục truyền thống gia đình.

    Cách đây mấy năm, ông tôi mất. Trước khi đi còn nhắc nhở chúng tôi: các cháu phải sống sao cho xứng đáng với sự hy sinh của mọi người. Nhất là phải sống sao cho xứng đáng với những em bé, nếu không có chiến tranh, thì các em cũng hạnh phúc như các cháu bây giờ.

    Bài viết 2:

    Chuyện về cậu bé thiếu niên Lượm dũng cảm đã hi sinh vì đất nước mãi là kỉ
    niệm không phai trong lòng người dân Việt Nam. Lần đó tôi có dịp vào Huế và vô
    cùng may mắn, tôi được nói chuyện với một người đồng đội của Lượm. Lúc đó
    Lượm làm liên lạc cho đơn vị Mang Cá của bác.
    Nhắc đến Lượm, đôi mắt bác ánh lên niềm tự hào pha lẫn niềm tiếc thương một
    cậu bé vô cùng can đảm, anh hùng.
    Bác nhớ lại, ngày đó khi được phân công về công tác ở đồn Mang Cá, bác đã
    nghe mọi người hay nhắc đến cậu bé làm liên lạc rất gan dạ và anh dũng. Những
    lời nói đó đã khiến bác rất lưu tâm và muốn được gặp cậu bé. Hôm ấy, gặp một
    chú bé dáng nhỏ bé, nhanh nhẹn bác liền gọi lại và hỏi:
    - Cháu bé, cháu được phân công làm nhiệm vụ gì?
    - Cháu làm liên lạc viên chú à.
    - Thế có phải tên cháu là Lượm không?
    - Dạ thưa chú cháu tên là Lượm. Sao chú biết ạ?
    - à ra vậy!- Thế cháu có sợ nguy hiểm không?
    Chú bé nhún vai lém lỉnh trả lời:
    - Cháu không sợ chú ạ, cháu luôn nghĩ là làm thế nào để hoàn thành tốt nhiệm
    vụ.
    - Cháu có thích công việc này không?
    - Cháu thích hơn ở nhà ạ.
    - Chú chúc cháu luôn hoàn thành nhiệm vụ.
    Chú bé bước đi thoăn thoắt, đầu nghênh nghênh, trông rất đáng yêu, và trông
    chú càng đáng yêu hơn, ngộ nghĩnh hơn khi trên đầu đội chiếc mũ canô với chiếc
    sắc đeo bên hông. Chú bé chào tôi rất nhanh và khuất dần chỉ còn tiếng huýt sáo
    rộn vang.
    Sau lần gặp gỡ đó, do bận nhiều công việc tôi quên cũng không có dịp gặp lại
    cậu bé. Cho đến một hôm, trở về đơn vị tôi, nhìn mặt ai tôi thấy cũng có vẻ buồn
    buồn, một đồng chí hỏi tôi:
    - Đồng chí có nhớ cháu Lượm không, cậu bé liên lạc đó?
    - Có! Tôi nhớ. Xảy ra chuyện gì hả đồng chí?
    - Cậu bé hi sinh rồi, hôm đó, Lượm nhận nhiệm vụ đem công văn đi, mọi
    người đều cảnh báo với chú rằng đó là quãng đường rất nguy hiểm, có thể gặp địch
    phục kích, nhưng chú không hề tỏ ra sợ hãi, còn nói: Em không sợ đâu. Chúng nó
    mà xông ra em sẽ đánh cho tơi bời. Nói xong chú thản nhiên đút công văn vào sắc
    thoăn thoắt bước đi, mồm lại huýt sáo vang rộn. Không ngờ hôm đó quân địch lại
    đánh hơi thấy chú nhỏ, chúng bí mật nằm phục kích ở giữa cánh đồng lúa, nên nhìn
    bề ngoài rất khó phát hiện. Lượm cũng đã rất tinh khi đi qua đi qua cánh đồng, linh
    cảm đến điều gì đó bất trắc nên chú nhanh tay xé vụn tài liệu và vứt vội ra xa. Có
    lẽ bọn địch đã trông thấy hành động đó, chúng liền xả đạn vào nó. Lượm đã anh
    dũng hi sinh, giữa cánh đồng, tay vẫn còn nắm chặt bông lúa, miệng còn nở một nụ
    cười.
    Đồng chí nọ kể xong bỗng oà khóc. Tôi ngỡ ngàng, đau đớn và cũng không thể
    cầm được nước mắt, vừa cảm phục vừa thương tiếc. Trong tôi bỗng lại hiện lên
    hình ảnh chú bé nhỏ nhắn, gương mặt nhanh nhẹn, thông minh, nụ cười luôn nở
    trên môi.
    Câu chuyện về sự hi sinh anh dũng của chú bé Lượm được mọi người ở khắp nơi
    kể cho nhau nghe. Chú còn trở thành tấm gương sáng để các cháu bé noi theo, và
    cho đến tận ngày hôm nay tấm gương ấy vẫn còn toả sáng.
     

Share This Page